Breeze

"The world is not beautiful, and that is why it is beautiful." ___ Kino ___ Kino no Tabi: The Beautiful World (Kino's Journey) "The world is cruel, but also very beautiful." ___ Mikasa Ackerman ___ Shingeki no Kyojin (Attack on Titan)

Somewhere In-Between: Rotoscoping, Atmosphere, and Tradition

Somewhere In-Between: Rotoscoping, Atmosphere, and Tradition
(Một nơi nào đó ở khoảng giữa: Rotoscoping, Atmosphere,Tradition)
Aku no Hana - Flowers of Evil
"Flowers of Evil" của Nagahama Hiroshi là một show khá đáng sợ. Tuyến nhân vật của nó trông rất kỳ dị. Movements (sự chuyển động) của nhân vật tồn tại trong một thực tế rời rạc từ chính chúng ta, ngoài ra hơn nữa từ bất cứ vật hoạt họa đời thực nào. Đây là tuyến nhân vật hiện hữu trong một không gian ở giữa thực  tại- người ta đã số hóa cảm xúc (rotoscoping - cắt lớp video) các diễn viên.
Rotoscoping
Sự quyết định của Nagahama với việc dùng "rotoscope" trên hoạt hình kỹ thuật số truyền thống cho Aku no Hana - Flowers of Evil, và vẫn còn là một tranh cãi. Những yêu cầu của "show" hiện đã thực hiện không đúng thị hiếu và kỳ dị. Nhưng chúng ta hãy đi ngược thời gian một chút, được chứ ?

Kỹ thuật "rotoscope" được phát minh vào năm 1917 bởi Max Fleischer. Kể từ khi xuất hiện, nó đã được dùng trong một số phim hoạt hình. bao gồm Studio Fleischer và các studio lớn khác - đáng chú ý nhất là Disney. Trong trường hợp bạn không biết, các tác phẩm kinh điển của Disney đều được rotoscope -  Snow White and the Seven Dwarfs (1927), Cinderella (1950), Alice in Wonderland (1953). Rotoscope thậm chí rất được ưa dùng trong nhiều hoạt hình đương đại, từ các tác phẩm thực nghiệm như Waking Life (2001) của Richard Linklater hay loạt phim Lord of the Rings của Ralph Bakshi, và nhiều chuyện kiểu truyền thống như The Secret of NIMH (1982). Nhưng cái quan trọng đi đến mục đích của cuộc tranh luận này là làm thế nào "rotoscope" đã được sử dụng cho chính Fleischer trong sự khởi nguồn của nó. Lấy ví dụ, hãy thử theo dõi hai phim hoạt hình bên dưới:

Minnie the Moocher (1932)


The Old Man of the Mountain (1933)


Trong tất cả hai phần ngắn đó, Cab Calloway đã "rotoscope" với tư cách một số điều chưa biết; xa lạ; đáng sợ. Ông ấy là một bóng ma với đôi chân dài kỳ quái. Ông ấy là một kẻ ẩn dật trên núi, săn đuổi con người từ những ngôi làng gần đó. Ông ấy là một con hải mã đã chết, sống trong một cái hang động với những bộ xương trú ngụ. Cách chú thích là tính đặc thù với những yếu tố xảy ra trong các tác phẩm của Fleischer. Trong "tính phức điệu (đa âm) và tính hỗn tạp (không đồng nhất) của Early Fleischer Films: Comic Strips, Vaudeville, và the New York Style". Mark Langer tranh luận về khuynh hướng của Fleischer cho điều không thực:
Tính chất không tự nhiên (nhân tạo) của các nhân vật và bản chất lôi cuốn của họ đã nhấn mạnh qua thiết kế, sự chuyển động (movement), và ký thuật (tính thuật lại) trong phim hoạt hình New York-style. Người ta nghĩ đến series phim hoạt hình mà được bắt nguồn trực tiếp từ tranh biếm họa trên báo, những thứ như Popeye the Sailor của FleischerLittle King của  Van BeurenToonerville Folks của Fontaine FoxKrazy Kat của Charles Mintz. Tuyến nhân vật gốc được phát triển bởi các studio (xưởng phim) chiếu theo một cách điệu hóa, dạng thức khuôn mẫu "hoạt họa hóa" (cartoony). Betty Boop, Cubby Bear và Scrappy là những thiết kế đơn giản, phẳng (flat), "inkblot" (thí nghiệm phân tích tâm thần khi đối tượng tìm 10 quân bài bị xáo trộn). Điều đó vừa dễ dàng để cổ vũ và thu hút thị giác.
Bạn có thể nhận thấy một cách nào đó, trên một mức độ cơ bản, Fleischer đã thiết kế hoạt hình của họ với một yếu tố của khoảng cách từ thực tế trong tâm trí. Tuy nhiên trong cùng khoảng thời gian đó, Max Fleischer sáng chế ra một thiết bị theo dõi nhiều hơn sự chuyển động của con người cho mỗi động tác, tuy nhiên một thời gian ngắn, sự mềm dẻo sớm có thể làm được. Và lúc này với hoạt hình của Fleischer, "rotoscope" và sự biến hóa có bản chất gắn kết. Trong điều kể trên cảnh phim bệnh viện St. James, Koko the Clown nổi tiếng từ một con ma vào trong một dây chuyền vàng. Một phần của sự nhấn mạnh trên sự biến hóa này đến từ các nguyên tắc của "trace memory - bộ nhớ dấu vết", như Norman Klein diễn tả nó trong: "Animation như Baroque (Ba Rốc - một phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ thời Phục Hưng Ý): Fleischer biến hình Harlem (một khu phố lớn của người Mỹ gốc Phi); Tangos (điệu nhảy tănggô) hướng về những con cá sấu" - "Animation as Baroque: Fleischer Morphs Harlem; Tangos to Crocodiles":
Phân cảnh [bệnh viện St. James] là quý giá đủ trong những lời ám chỉ (allusions) đến New York - như những hoạt họa viên đã sống tại đó, để gợi ý một "trace momery - bộ nhớ dấu vết", giống một cú nhảy vọt bưu thiếp lấp đầy với những bản phác thảo đặc sắc (racy sketches) của cảnh tượng trong thành phố, một phức hợp của giải trí cuối tuần cho những chàng trai tại studio Fleischer. Nó là sự "say sưa túy luý"(boozyManhattan (một loại coctail) của họ đã biếm họa (caricatured) trong một vài tiểu tiết, giống như cách nói đùa bên trong.
...
Thậm chí nhiều chi tiết trên cơ thể của Betty là một phức hợp dấu vết (a traced composite) - một bộ nhớ dấu vết (traced memory) của phụ nữ, họ nhìn thấy dọc trên đường đi. Nịt bít tất của cô ấy giống như vật được ban của những vũ công hoochie-koochie (múa bụng khiêu khích) phổ biến tại burlesque (câu lạc bộ thoát y) và các phòng khiêu vũ. Cô ấy đã đi nặng nề cái lưng của mình giống một flapper (những cô gái trẻ năm 1920 thời trang, phóng túng) tại một speakeasy (quán bar bất hợp pháp). Banjo eyes (một dòng nhạc) của cô ấy và bounce (sự khoe khoang) của cô ấy được sao chép từ các cử chỉ của những ca sĩ tạp kỹ Helen Kane. Đầu cô ấy chuyển động giống một con búp bê (doll) Coney Island Kewpie, lắc trên một cái lò xo. 
Klein mở rộng xa hơn nữa những sự biến hóa của Fleischer trong " Fleischer: các thành phố, những máy móc, và cuộc sống nhập cư".
Sự biến hóa là một người anh em họ chung của cả phim kinh dị và hoạt hình, cả hai bắt nguồn từ phim câm ngắn (trick films), nhưng không bao giờ mở rộng các ứng dụng của nó. Kể từ những năm 70, thông qua cải thiện animation và các bong bóng cùng các thiết bị cho nhiều hiệu ứng đặc biệt. và lúc này với đồ họa vi tính - những sự biến hóa có thể gây ra một tác động ghê gớm vượt xa những gì trước đây không thể.
Phim hoạt hình của những năm 20, những khả năng của nó đã được hiểu rõ. Sự biến hóa cho vay mượn bản thân chính nó rất tốt đến một sự hài hước đầy ác mộng, cũng như những ảo giác say rượu... Giữa những ranh giới, các đối tượng có rất ít sự vững chắc, họ rất thích một tấm bản đồ ngoài tầm kiểm soát hơn là một phong cảnh.
Và như vậy, ở đây chúng ta có một di sản của "rotoscope"với những điều xa lạ trở thành một và tương đồng - như cơn ác mộng, đáng sợ, và siêu thực. Thậm chí khi không có "rotoscope", áp dụng các hiệu ứng animation tạo ra một kết quả tương tự cho các mục đích tương tự:

Over the Garden Wall (2014)


Đây là nơi chúng ta cùng đến với Aku no Hana - Flowers of Evil. Trong cuộc phỏng vấn, Nagahama Hiroshi đã bàn luận tại sao lựa chọn để "rotoscope" câu chuyện hơn là coi nó như một anime truyền thống:
Q: Nếu như Aku no Hana - aka Flowers of Evil là chủ nghĩa hiện thực, tại sao không làm cho nó một series live-action truyền thống hơn là "rotoscoping" ?
 N: Trong live-action, bạn đang quan sát các diễn viên. Tôi thích Iron Man (Người Sắt) nhưng khi tôi lần đầu tiên đồng ý rằng các phim live-action Iron Man tôi biết có một sự mạo hiểm nhất định. Vị trí của một con người trong movie (phim điện ảnh) không phải Iron Man mà là diễn viên của anh ấy, Robert Downey Jr. Bạn dõi theo Robert Downey Jr giống như Tony Stark. Nó rất tuyệt (cool), nhưng anh ấy vẫn thường được miêu tả như một nhân vật chỉ tồn tại trong comic (truyện tranh) và không ở thế giới thực. Và cùng áp dụng cho anime và manga. Để miêu tả trí tưởng tượng và kết nối nó đến với thế giới của chúng ta, và tôi quyết định "rotoscoping" là con đường để đi.
 Khi hỏi về hiệu ứng của "rotoscoping", Nagahama có một lời bình luận sâu sắc:
Mọi người nói nó trông đáng sợ, nhưng tôi nghĩ nó tốt hơn về cảm giác một cái gì đó hơn là không có gì cả.
Và trong cuộc phỏng vấn với tác giả manga của Aku no Hana (Flowers of Evil), Nagahama có một bước đi xa hơn nữa, nói rằng chỉ đơn giản là phỏng theo một cái bầu không khí như là Aku no Hana (Flowers of Evil) sẽ là "vô nghĩa". Oshimi vẽ một trace memory (bộ nhớ dấu vết), Nagahama đặt trace memory (bộ nhớ dấu vết) của riêng ông vào trong sự sắp đặt với vị trí của Oshimi.
Aku no Hana - Flowers of Evil
Đây là một trace memory (bộ nhớ dấu vết) của một thị trấn nhỏ ở Nhật Bản. Nhưng một điều gì đó không đúng - những bông hoa thì tàn héo, các dòng gỉ thép những tòa nhà, nó bị bao vây ở phía trong một dãy ngọn núi, và tất cả mọi thứ có thể sụp đổ với cơn gió mạnh thổi nhẹ nhất.
Aku no Hana - Flowers of Evil
Đây là một trace memory (bộ nhớ dấu vết) của một thời niên thiếu đã tiêu xài trong sự khinh rẻ - một nơi mà nhà không phải là nhà của tất cả. Nơi những bông hoa có con mắt và liên tục theo dõi từng cử động của bạn. "Nơi chốn" bạn không thực sự có nơi bạn thuộc về.
Aku no Hana - Flowers of Evil
Và đây là một trace memory (bộ nhớ dấu vết) của mọi người. Họ không hoàn toàn di chuyển giống như mọi người đã làm. Họ không hoàn toàn giống như mọi người đã làm. Họ như những bóng ma, một điều gì đó giữa sự sống và cái chết. Họ xuất hiện trước chúng ta như những hình chiếu của thực tại, không minh họa về nó. Họ là những bông hoa, được lấp đầy  với lòng căm thù, về sự ra hoa. Họ là những bông hoa, một lần được phủ kín với màu sắc và sự sống, chỉ để tàn lụi dần như ngay cả thế giới xung quanh chúng đổ nát. Hoặc có thể họ có một cái gì đó trong khoảng giữa: sự chuyển động, sự biểu lộ, sự phản ánh. Những người này tồn tại như một cái gì đó tạm thời và thanh tao. Họ không phải là chúng ta.

Writer: Jojo's Bizarre Blog (Source: Jojo's Bizarre Blog)
Translator: Breeze.
Share on Google Plus

About http://manga-anime-lightnovel.blogspot.com/

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 comments:

Post a Comment